-
from chapter 1 "The comic book rental shop"
I still remember that shop, located at a 3-way intersection along the route to my elementary school. It wasn’t actually a shop but, more simply, a comic book “display,” arranged on a wall at the corner. We would sit, crowded together on the brick veranda until it was our turn to rent the newest comics, biding our time with extreme ardour and patience like the housewives that once queued up in line to purchase rations of rice with their food tickets. As soon as we held a comic in our hands, nothing else mattered. I still remember all those times my grandmother went looking for my cousin and I to bring us home, our faces crimson and dripping with sweat from the sun and scorching heat. She had forbade us numerous times not to rent comics at noon, but we never listened. We had to go to school in the morning, and in the cooler afternoon it was already too crowded. Sitting out in the street without a lamp meant that by 5:30 it would already be getting dark, any later and we couldn’t read at all. So, we skipped our naps to go rent comics. We were never scared of the sun or rain, only of being found out and dragged home. If you were caught, you could definitely expect a beating. My dear grandparents used to tell us, “The sun's like pouring fire, and there's no shelter from the rain; you'll be drenched as a drowned rat and get sick either way.” So, whenever my cousin and I were discovered, we were beaten immediately as a deterrent. Adults have a saying, “The sun and rain are God’s business,” but when the sun and rain affects the switch, and the switch affects children’s backsides, then perhaps it is no longer only God's business.
từ chương 1 "Cửa hàng cho thuê truyện"
Tôi còn nhớ cửa hàng ấy ở một ngã ba, ngay lối rẽ vào trường Tiểu học của tôi. Nó không thành cửa hàng mà chỉ đơn giản là bày truyện xếp trên bờ tường ở ngay góc ngã ba thôi. Chúng tôi ngồi xúm xít trên thềm gạch, chầu chực tới lượt mình được thuê những cuốn mới ra với một nỗ lực nhiệt tình và kiên nhẫn như các bà nội trợ xếp hàng đi mua gạo thời tem phiếu. Và khi cầm được quyển truyện trên tay thì chẳng còn biết cái gì khác nữa. Tôi còn nhớ, bao lần bà đi tìm anh em tôi về, đứa nào mặt cũng đỏ gay, mồ hôi chảy ròng ròng vì nắng và vì nóng như thiêu. Bà đã cấm bao nhiêu lần, không được đi thuê truyện buổi trưa, nhưng chúng tôi không bao giờ nghe lời. Vì buổi sáng phải đi học, chiều mát thì đông quá rồi. Mà ngồi ngoài đường làm gì có đèn, 5 giờ rưỡi chiều là xẩm tối rồi, muộn nữa thì không đọc nổi truyện. Trốn ngủ trưa đi thuê truyện, chúng tôi không bao giờ sợ nắng hay mưa…mà chỉ sợ bị phát hiện và tóm về. Bị tóm về là cầm chắc ăn đòn rồi. Bà và ông bác thân mến của tôi cho rằng: nắng thì như đổ lửa, mưa thì chẳng trú được vào đâu, ướt như chuột lột rồi về nhà kiểu gì cũng ốm. Vậy nên cứ phát hiện được là phải cho ăn đòn trước để răn đe cả hai anh em tôi. Người lớn có câu: “Nắng mưa là chuyện của trời”. Nhưng khi nắng mưa tác động đến cái roi và cái roi tác động đến cái mông trẻ con thì có lẽ đấy không chỉ là việc riêng của trời nữa rồi.
Bạch Ngọc Hoa. Trẻ con phố hàng. NXB tổng hợp TP. Hồ Chí Minh, 2010
Bản quyền tiếng việt © 2010 Bạch Ngọc Hoa
No comments:
Post a Comment