Zac Herman

7.11.10

Stories Told Under the Streetlight

-

It takes an hour by bus to get from Dai Trung City to Phu Li, a small town with stretches of autumn scenery, the leaves slowly changing colour. People are more relaxed here, and the traffic is quieter. Outside the retirement home, the peaceful streets greet me. I look over my shoulder and see rustling leaves.

I lug my duffel bag into a Vietnamese restaurant in front of the Ho Hsin bus stop, the customers inside turn around to watch.  There’s a husband and wife eating with their kid, and some people sitting together, busy applying lotion and gossiping, who all stop what they’re doing. I take a seat and order a bowl of phở.

After about ten minutes the soup is brought out, sprigs of sweet basil lazily bobbing on the surface, clams with stark white mouths opened wide. A moment later the basil begins to shrink and turn black from the heat, I can already imagine its bitter taste.

By this time, Nhan Bach Ban may be getting off work. He’ll stop by the hospital to visit mother before picking up his son, then go to the store and get home in time to make dinner. Thinking about that man, tears well up in my eyes.

Phở in Taiwan is difficult to eat, but not because of the foul smelling basil. It’s the same kind served with dog meat in my mother’s hometown.

After I finish eating, I ask the owner if she’s looking for help.

-

Phủ Li cách thành phố Đài Trung một tiếng xe bus, thị trấn nhỏ, những rặng phong mùa thu lá đổi màu dần dà. Ở đây người đi lại thong dong hơn, xe cộ ít ồn ào. Bên ngoài viện dưỡng lão, những con đường hiền lành đón tôi. Ngoái lại thấy sau lưng đầy lá cây xôn xao.

Tôi kéo túi đồ vào quán Việt Nam trước cổng trạm xe bus Hohsin. Những người ngồi trong quán quay cả ra nhìn. Có một đôi vợ chồng ngồi ăn với đứa con, một đám đang ngồi bôi kem dưỡng da tán chuyện cũng ngừng cả lại. Tôi kéo ghế ngồi, gọi một bát phở.

Có lẽ giờ này Nhan Bách Bân sắp tan sở. Anh sẽ vào viện thăm mẹ trước khi đi đón con, đi chợ, về lụi hụi nấu ăn. Nghĩ đến người đàn ông ấy, tôi trào nước mắt.

Chắc chắn bát phở giữa đất Đài Loan khó ăn không phải vì nhiều lá húng, loại hôi hôi dùng để kẹp với thịt chó, ở quê mẹ tôi xưa.

Ăn xong tôi hỏi chị chủ quán, chỗ chị có cần người làm công không?

-Trang Hạ
Chuyện Kể Dưới Ngọn Đèn Đường. NXB Văn Học, 2010
Trans. Zac Herman 

No comments:

Post a Comment